Jun 9, 2009

Hành trình về "vườn sầu riêng"

Ngày chủ nhật, sáng phải dậy lúc 5g30, vệ sinh cá nhân và thay quần áo đẹp ngồi chờ anh qua đón... Chờ đợi...
Đến điểm hẹn là trước nhà anh, mọi người chuẩn bị túi xách, ba lô rồi leo lên xe chọn chỗ ngồi... Lộn xộn...
Ngồi dãy ghế cuối cùng, rất tiện lợi, hehe. Người lớn ngồi phía trên, mình ở dưới này tha hồ lăn lộn, không sợ ái ngại. Keke.
Đường xá xa xôi, trên suốt chặng đường không biết đã ngủ bao nhiêu lần. Hai người 1 dãy ghế, nên thay phiên nhau, người này nằm ngủ thì người kia ngủ ngồi. Cứ thế, cứ thế, ... Khò... khò...
Quang cảnh 2 bên đường thật đẹp. Những đồi cây xanh bát ngát, những áng mây chập chờn bay trên cao, mặt trời đã lên cao mà đường vẫn còn xa... Xa quá...
Đi được nữa đường mọi người đã có chút chút mệt mỏi nên quyết định dừng lại ở một quán nước ven đường. Mỗi người chọn 1 cái võng và nằm đong đưa. Khát nước thật, nhưng lại không dám uống nhiều vì đích đến vẫn còn xa. Ôi, 2 phu nhân đã tìm được chỗ để giải quyết... Nhưng mình thì hok dám làm vậy. Ngại lắm. Phải ráng chờ đợi thêm mấy mươi phút nữa. Không biết có "tức nước vỡ bờ" không nhỉ? Hic...hic...
Xe vẫn bon bon chạy... Khò... khò...
Những ngọn đồi phía xa xa đẹp quyến rũ...
Đã vào đường đất đỏ rồi... Hồi hợp chờ đợi...
Ôi kìa ! Bên ven đường có 1 cây hoa đẹp kỳ lạ, chưa từng thấy bao giờ: lá xanh đậm và hơi to, hoa nho nhỏ thành chùm trên đỉnh cây và có màu đỏ rực. Đẹp quá... Nhưng làm sao đem nó về nhà trồng được. Buồn...
Hai bên đường đã xuất hiện những cây chôm chôm đầy trái. Nhưng mùa này sao trái vẫn còn xanh... Khó hiểu...
Sao mà thích những cây trái này quá... Thích quá... Muốn trồng một cây chôm chôm trong vườn nhà. Nhưng... rừng nào cây ấy... Tiếc...
Ở đây vườn caosu nào cũng rộng mênh mông. Một hồ nước xanh biếc phẳng lặng. Thật đẹp...
Xe lắc lư...
Đã có thông báo, gần đến nơi rồi, phải tranh thủ chỉnh lại tóc cho đẹp. Gương đâu rồi, phải xem lại mặt mũi có bị tèm lem hok... Vội vàng...
Đến nơi rồi... mặt trời cũng đã lên cao... Ôi vườn sầu riêng... Mùi thơm bay thoang thoảng...
Nhiều sầu riêng quá...
Mọi người đang chuẩn bị bữa trưa, vào phụ một tay thôi... Bưng bê bồi bàn...
À, nếu Vy không nhắc thì chắc mình đã quên đi ... Hì... Tranh thủ... Giờ thì mới thật sự thoải mái, thấy nhẹ cả người. Hehe...
Bữa trưa thật hoành tráng, những con cá thật to. Woa...
Ăn uống no say...
Mọi người tiếp tục cuộc hành trình "khám phá vườn sầu riêng"... Nhưng trước tiên là đi hái măng cục... Lần đầu tiên được nhìn tận mắt những cây này. Thật là thích thú quá đi... Vui quá...
Vườn rộng quá... mỏi chân quá... Cố gắng...
Anh Tín cũng hăng hái ghê.
Ồ, có những trái sầu riêng to kinh ngạc luôn. Phải chụp hình để khoe mới được. Hehe...
Bi cũng làm duyên để chụp hình nữa nè...
Mình cũng nhảy vào làm người mẫu thôi... Làm duyên...
Anh Tín vừa đi vừa đợi mình. Mình đi muốn hết nổi rồi. Hic...
Chụp cho Vy một tấm đang làm xiếc hai tay thảy 2 trái măng cục lên cao, rồi chụp lại, thảy 2 trái hok biết chụp lại được mấy trái... Hehe...
Hái được một ít măng cục, mọi người phải trở lại nhà để nghỉ ngơi và uống nước. Trời nóng mau khát nước mà...
Những trái sầu riêng thơm ngon được tách ra, thơm bát ngát, lần đầu tiên được ăn nhiều sầu riêng thế này. Thích thật nhưng cũng sợ bị nổi mụn... Nhưng thôi, chỉ có một lần, cứ ăn thoải mái thôi, bị mụn thì trị mụn... Keke...
Tiếp tục hành trình đi xem heo rừng. Những con heo rừng khỏe mạnh chạy lòng vòng... Đen thui... Không biết chúng thích ăn gì nhỉ...
Mọi người có vẻ thích nhìn mấy con heo rừng này. Nhưng không có ai dám bước vào chuồng ngoại trừ anh Tường và Vy. Hai con người dũng cảm...
Mọi người đang đi sâu vào vườn sầu riêng, dì Hằng bỗng nhiên lẽn đi đâu mất. A... Vy đang hí hững chụp hình... chắc là chụp lén dì Hằng đang làm gì đó nên nhìn cái mặt gian xảo ghê... Hihi... Không biết có đem hình tống tiền hok nhỉ... Kaka... Nhìn bác gái cũng vui không kém kìa...
Lần này về không trúng mùa chôm chôm. Tiếc quá chừng...
Mình thích hái chôm chôm hơn... Hic....
Thôi thì rủ anh Tín leo lên cây dâu hái cho đỡ buồn...
Dâu trái to quá, màu vàng rất đẹp, nhưng mình chỉ thích dâu xanh thôi... Hái dâu.... Tranh thủ chụp một bô hình dưới gốc dâu xem nào...
Đã xế chiều rồi, tranh thủ thu xếp hành trang về thôi...
Ai ya, lúc về xe phải chở thêm mấy bé sầu riêng cộng thêm mấy bịch dâu to đùng... Xe kín chỗ luôn rồi... Lần này chỉ có thể ngủ ngồi thôi... Hic... hic...
Ôi, một ngày chạy tung tăng, giờ mỏi chân quá, mệt quá. Ngủ...
Trên đường về, xe lại dừng để mọi người nạp năng lượng. Ghé vào tiệm bánh canh. Ăn...
Dì Hằng hôm nay ăn nhiều sầu riêng quá ăn hok nổi nên nằm lại trên xe chờ mọi người... Cũng may lúc trưa mình hok ăn nhiều nên bây giờ vẫn còn ăn được.
Xe lại tiếp tục về thành phố. Mọi người ngủ, ngoại trừ bác tài xế... Làm tài xế thật vất vả... Khò... khò...
Về đến nhà anh Tín đã 7g30 rồi. Tội nghiệp, một ngày mệt mỏi mà còn phải đưa mình về nhà... Hic... Thương quá...
Mình bị cảm từ hôm thứ 7, chủ nhật đi chơi cả ngày nên hok còn sức nữa rồi. Về nghỉ ngày thứ 2 luôn. Sức khỏe quan trọng mà. Hì...
Thế là một ngày đi chơi đã kết thúc rồi...
Vui nhưng mệt thiệt...












Jun 5, 2009

Một phút suy nghĩ

Những nỗi buồn không mong đợi vẫn đến không bất ngờ…
Có những lúc ngồi ngơ ngẩn không suy nghĩ chuyện gì nhưng lòng sao lại không thanh thản...
Có lúc tôi để cho suy nghĩ rối bời bởi những chuyện vu vơ…
Bao nhiêu ước mơ bao nhiêu mộng đẹp có thành hiện thực hay không khi cuộc đời luôn dành cho con người nhiều cạm bẫy…
Chỉ cần một phút sa ngã, để rồi cả đời phải tiếc nuối…
Tôi đã dành nhiều thời gian để đắm chìm trong những buồn phiền…
Và bây giờ tôi đang cố gắng nắm giữ những niềm vui nho nhỏ trôi qua trong cuộc đời, để khi nó qua tôi sẽ không phải luyến tiếc…
Tôi cứ ngỡ hôm nay có thể bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ, nhưng không thể nào làm được. Vì dù tôi có cố làm một việc tốt thì đó cũng chỉ là việc tốt của hôm nay, còn quá khứ vẫn không thể thay đổi được…
Tôi đang cố gắng vui trong từng phút từng giây, đang cố gắng xa lánh những lỗi lầm, để hôm nay không còn tiếc cho hôm qua.

Jun 1, 2009

Trái tim của Mẹ ! Tâm sự của con !

Những bông hoa hoàng hậu vàng rực rở đang khoe sắc trong ánh nắng dịu của buổi chiều tà. Từ xa đưa đến một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm những cánh hoa vội vàng rơi xuống nền cỏ dại. Cánh hoa không than thở. Chiếc lá xào xạc vẫy chào ... Những bông hoa tiễn biệt nhau bằng một làn hương nhè nhẹ thoảng qua trong làn gió mát.

Thời gian đã trôi qua bên cạnh cuộc đời mỗi con người và con bây giờ đã thành người lớn rồi. ^-^

Nhìn lại chuỗi ngày đã qua, có bao nhiêu kỉ niệm đẹp chợt ùa về trong suy nghĩ. Chỉ cần lơ là một chút thôi, thì thời gian đã len lén trôi vèo một cái. Chắc Mẹ vẫn còn nhớ những ngày Mẹ phải vất vả bồng bế đứa con gái ốm yếu trên tay. Một đứa bé chẳng có ai tranh giành ẳm bồng với Mẹ, vì nó chẳng bụ bẳm đáng yêu, vì nó ốm nhom lại còn hay bệnh nữa chứ. Thật là phiền phức. Vậy nên chỉ có mình Mẹ suốt ngày nâng niu, chăm sóc. Chắc Mẹ mệt mỏi lắm nhỉ ! Con hiểu mà...

Khi còn bé, con chỉ thích được ăn, được chơi mà chẳng biết đỡ đần cho Mẹ. Con đã chẳng để ý người Mẹ của con vẫn thức khuya dậy sớm không ngại công việc vất vả chỉ mong cho con có cái ăn và được chơi đùa. Con quá vô tâm hay tại tuổi trẻ non nớt của chúng con vốn đã như thế, chẳng hiểu được nỗi nhọc nhằng của Mẹ.

Tuổi trẻ, con có biết bao ước mơ, muốn được giống những nhân vật vĩ đại, muốn trở thành một người nổi tiếng. Con cũng giống như biết bao đứa trẻ thời ấy, khi có người hỏi "sau này lớn lên con muốn làm gì?" và con vẫn luôn miệng khoe rằng "con muốn làm cô giáo.", hoặc là "con thích làm bác sĩ." Con đã chẳng hiểu được rằng để làm một cô giáo, hay trở thành một bác sĩ thì cần phải làm gì. Con chẳng biết gì đâu. Vì ngày đó, người ta vẫn thích cô giáo, thích bác sĩ nên con muốn mình sẽ là người đó. Chẳng biết đó là một cái nghề nữa. Suy nghĩ của trẻ thơ đơn giản như vậy đó, nhưng cũng thật khó để nó thành hiện thực phải không Mẹ ! Hehe...

Dù không nói, nhưng con biết Mẹ cũng đã lặng lẽ đặt ước mơ vào những đứa con của mình. Mẹ đã mong ước cho chúng con luôn khỏe mạnh, ăn học thành tài để mai này được sung sướng, sẽ không giống như ba mẹ phải sớm hôm vất vả tìm kế sinh nhai. Nhưng con đã chẳng hiểu được những ước mơ thầm kín đó cho đến khi con nhận thức được ý nghĩa của cuộc đời, và con mới bắt đầu hiểu được những ước mơ đơn giản của Mẹ. Phải chăng con đã sống quá vô tư thành ra vô tâm trước hy vọng của Mẹ. Chắc Mẹ buồn lắm nhỉ ! Con hiểu mà...

Một làn gió lướt qua vầng trán thổi bay vài sợi tóc, con chợt nhớ đến hơi thở của Mẹ bên cạnh con những lúc con nằm trên giường bệnh. Những lúc như vậy, con thật ngoan ngoãn nằm yên nhận từng miếng cơm, ly nước từ tay Mẹ. Con lên cơn sốt, Mẹ lại phải thức trắng đêm để mà lo lắng. Mẹ chẳng dám rời con, cứ như là Mẹ đang sợ sẽ có người len lén đem con đi mất tầm mắt Mẹ. Rồi khi con hết bệnh, con lại chạy tung tăng chơi đùa, con đã không biết rằng Mẹ đang rất mệt mỏi vì những ngày chăm sóc con trong cơn bệnh. Con cũng không biết cám ơn Mẹ vì con không biết rằng mình cần phải cám ơn. Thật là đáng trách. Mẹ chẳng giận con đâu nhỉ ! Con hiểu mà...

Một giọt nước vỡ tan trên tay con làm con nhớ đến giọt nước mắt của Mẹ. Con đã nhớ đến ngày ấy, cái ngày mà con mải mê hái hoa bên bờ nước, rồi chẳng may rơi tõm xuống dòng nước lạnh, con không nhớ gì hết, mọi người vẫn thường kể lại rằng, con đã nằm im trong lòng nước, nhà mình ai cũng sợ rằng con đã về với tổ tiên. Vậy mà con lại không sao, ói hết nước ra rồi, cái bụng của con xẹp lép (con tưởng tượng thôi, chắc chắn khi uống nước nhiều thì cái bụng to chình ình mà. Hehe...). Khi con mở mắt ra, đã thấy Mẹ vừa ngồi đưa võng bên cạnh con vừa khóc và con cũng ngu ngơ không hiểu tại sao. Con không cử động được vì đã có ai đó lấy mền quấn con thành một cục tròn vo (chắc lúc đó nhìn dễ thương lắm nhỉ ^-^ ). Mẹ đã kể lại rằng: khi con vừa tỉnh lại con liền hỏi Mẹ "sao Mẹ khóc zậy, ai đánh Mẹ hả?". Hình như Mẹ quên trả lời con rồi. Một lúc sau thì bà con hàng xóm chạy qua hỏi thăm, mọi người chỉ mặt từng người rồi hỏi con "người này là ai?" cứ như sợ con đã mất trí vậy. Cuối cùng ai cũng vui mừng là con chẳng quên ai cả. Trí nhớ của con siêu phàm mà. He he...

Dù cảnh nhà chẳng khá giả gì, nhưng tụi con chẳng bao giờ phải làm việc vất vả cả. Thậm chí con đã chẳng khéo làm gì cho đến khi con lên lớp 11 vì mọi việc trong nhà Mẹ đã làm hết. Rồi những ngày con đi học xa, con đã dần dần nhận ra rằng nếu cuộc sống này không có Mẹ bên cạnh, con sẽ thật đau khổ. Mẹ suốt ngày lo làm việc nên ít có thời gian quan tâm dạy dỗ, không còn thời gian chỉ bảo điều hay lẽ phải. Tuy vậy, chúng con lớn lên vẫn rất ngoan, không đua đòi không xe xua với chúng bạn. Đối với chúng con những gì ba mẹ cho như vậy là đã đủ rồi.

Mẹ vẫn thường nói Mẹ chỉ có một đứa con gái nên Mẹ thương nhiều hơn, 2 đứa con trai không được ganh tị, vì sau này con gái sẽ phải đi lấy chồng, đâu còn ở bên Mẹ nữa. Nghe những lời đó con vừa hạnh phúc nhưng cũng buồn vô hạn... Mẹ cũng buồn phải không ! Con hiểu mà...

Những ngày đi học Đại học, con phải ở ký túc xá, mỗi tuần về một lần, khi nào phải học bài thi thì đến 2 tuần mới về nhà. Mẹ đã hỏi con rằng khi đi xa vậy có nhớ nhà không, con trả lời là "không nhớ". Mẹ nói con bé hàng xóm, nó kể là khi đi học xa, nó khóc vì nhớ nhà. Chắc Mẹ đang thầm trách sao con gái của Mẹ quá hững hờ. Mẹ đâu biết rằng, người ta chỉ khóc trong những ngày đầu xa nhà, còn con, con đã giấu mẹ, con đã khóc suốt 4 năm học Đại học. Nhưng con chỉ lẳng lặng khóc một mình vì con không cần ai an ủi, con vẫn khóc trong đêm khuya vắng lặng vì khi đó mọi người đã yên giấc, con chỉ dám khóc trong bóng tối đìu hiu vì con sợ giọt nước mắt sẽ lấp lánh trên khóe mắt. Con không muốn để ai nhìn thấy, cũng không muốn để ai biết được vì con không muốn người ta nói con là đồ mít ướt.

Giờ đây, mỗi khi mệt mỏi hay buồn phiền, con chỉ muốn trở về nhà để được Mẹ chăm sóc, để được thả mình trong cái không khí yên lặng ấm áp ở nơi mà con đã trải qua 1/3 cuộc đời mình. Dù con đã lớn đã biết suy nghĩ và đã có thể tự lo cho mình, nhưng con cảm thấy mình vẫn còn rất bé nhỏ trong trái tim của Mẹ.

Quá khứ của con cũng đã trải qua biết bao ngày buồn, tuổi thơ của con cũng đã đi qua trong dòng nước mắt. Giọt nước mắt đau buồn. Những mâu thuẫn trong gia đình làm sao tránh khỏi. Con biết rõ mà không làm gì được. Con bất lực. Những lúc ấy, con chỉ biết im lặng và khóc, con không dám khóc thành tiếng vì con sợ mọi người biết. Con không muốn ai khơi gợi nỗi buồn. Con muốn để cho những giọt nước mắt tự do cuốn trôi những ưu phiền. Mẹ có biết không, khi con khóc, tia nắng vàng nhẹ vuốt mái tóc con, làn gió vội đến lau khô dòng lệ mặn đắng môi, tiếng xào xạc trong không khí như đang an ủi vỗ về con. Và con thôi không khóc nữa. Con thấy mệt. Con nằm xuống ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy, con cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút.

Cuộc sống là một chuỗi đầy bất ngờ, con không thể biết trước điều gì sắp xảy ra cho đến khi con chạm được nó. Có những lúc thành công, con vui mừng lắm, con muốn vươn thật cao, muốn bay thật xa, bay đến bao ước mơ cho một tương lai huy hoàng phía trước. Nhưng những lúc thất bại, con chỉ buồn một chút rồi cũng tự nhủ rằng, mình không hề thụt lùi, chỉ là vì mỏi mệt nên tạm dừng chân. Ước mơ đó con không thực hiện được thì con sẽ cố gắng thay đổi nó một chút, phấn đấu thêm một chút để có thể vui mừng nắm nó trong bàn tay.

Tình thương và sự quan tâm Mẹ dành cho con đã làm con hiểu được rằng dù con có làm điều gì sai trái thì tấm lòng Mẹ cũng luôn rộng mở kêu gọi con quay trở lại. Chẳng có người Mẹ nào có thể bỏ rơi con cái của mình trừ khi người đó không mang trong lồng ngực mình "trái tim người mẹ". Dù cuộc sống đói rách, người Mẹ vẫn sẵn sàng nhường miếng cơm cho con ăn, nhường chỗ sạch cho con nằm, và nguyện mặc những chiếc áo rách vá chỉ mong sao con mình luôn được ấm tấm thân bé nhỏ. Mẹ của con cũng giống như những bà Mẹ khác, có một trái tim luôn đập trong lồng ngực, một trái tim biết yêu thương và biết hy sinh. Con hiểu mà...

Giờ đây, trong dòng đời vội vã này, nhiều lúc con đã vô tình quên chăm sóc Mẹ như Mẹ đã từng chăm sóc cho con. Trong suốt cuộc đời này, con biết, con sẽ chẳng bao giờ đền đáp hết tình thương của Mẹ, nhưng con sẽ cố gắng sống tốt, vì con hiểu rằng chỉ cần con sống vui vẻ và hạnh phúc thì Mẹ chẳng còn niềm vui nào hơn. Có phải không Mẹ ! Con hiểu mà...

Có những lúc con ngỡ trái tim mình đã nát vụn, con đã đau rất nhiều cũng vì chuyện "mẹ chồng-nàng dâu". Câu chuyện kéo dài hàng thế kỷ này lại đến gần con và đã làm tim con có lúc gần như đã chết, nước mắt như đã cạn khô. Con đã trở nên lạnh lùng với tất cả bạn bè. Không còn tin tưởng vào bất cứ ai. Và con đã lớn lên như thế. Có những lúc con đã tưởng mình gục ngã, nhưng tình yêu của gia đình, tình thương của Mẹ vô hình đã kéo con trở lại quỹ đạo của riêng mình. Nhưng Mẹ có biết không? Cũng chính vì thế mà con không bị người ta lừa gạc, vì con chẳng tin ai. Người ta nói, con nghe, nhưng chẳng bao giờ ghi nhớ. Người ta nói con vô tình, con chỉ mỉm cười, rồi quên. Con cũng biết rằng, cuộc sống không có niềm tin đó sẽ làm cho bạn bè xa rời con vì họ chẳng hiểu gì về con, và cũng khó chịu vì con không hề tin họ. Nhưng nhiều lúc con cảm thấy vui vì cái vẻ lạnh lùng của mình, nó đã giúp con tránh được bao nhiêu phiền phức của cái tuổi học trò dễ thương. Con vẫn vô tư nói cười. Con cũng thường lợi dụng vẻ lạnh lùng đó làm cho bạn bè không thể làm điều gì khiến con thật sự nổi giận. Quá khứ đã qua và con đã sống như thế, và bao nhiêu tình yêu con đều đặt vào gia đình mình, không cho một ai khác vì con hiểu rằng chỉ có gia đình mới thật sự yêu thương và tôn trọng con. Và con không muốn lãng phí tình yêu đó. Nỗi đau đã không còn. Đối với con, gia đình là tất cả. Và tình thương của Mẹ chính là niềm tự hào của con. Con đang hạnh phúc.

Bây giờ, con đã lớn khôn, và con cũng đã biết yêu người dưng rồi. Sắp tới, con không còn là của riêng Mẹ nữa. Mẹ đừng buồn nhé ! Người ấy sẽ thay thế Mẹ lo lắng cho con, sẽ chăm sóc con thật tốt, sẽ đem lại hạnh phúc cho con. Con biết Mẹ vẫn chưa yên tâm vì Mẹ nghĩ rằng chẳng có ai quan tâm đến con nhiều như Mẹ. Con hiểu mà...

Mẹ cũng đã gặp mặt và trò chuyện với anh ấy. Mẹ biết mà, anh ấy cũng hiền, cũng là một đứa con ngoan, và anh ấy rất yêu con. Đó là điều Mẹ mong đợi phải không ? Con hiểu mà...

Vì thế Mẹ đừng lo lắng nhé. Chúng con sẽ tạo được hạnh phúc cho cuộc đời mình. Chúng con sẽ sống như ước mơ của Mẹ. Và chúng con sẽ mãi mãi là những đứa con ngoan của Mẹ.

Con đã hiểu nhiều rồi vì con bây giờ đã thành thiếu nữ. Tuổi thanh xuân của Mẹ đã nuôi chúng con lớn. Tình thương của Mẹ đã dạy chúng con ngoan. Và trái tim của Mẹ đã dạy chúng con thành người. Con biết ơn vì cuộc đời này con có Mẹ.

Có những đêm con ngước lên nhìn ánh trăng tròn vành vạnh đặt giữa ngàn sao và thầm Cám ơn tạo hóa đã đặt trái tim thiêng liêng ấy xuống nhân gian này. Cám ơn cuộc đời đã mang con đặt vào vòng tay Mẹ. Cám ơn Mẹ đã cho con cuộc sống ngày hôm nay. Con thật hạnh phúc, thật sự hạnh phúc vì con đang sống và đang được yêu thương. ^-^

Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, có biết bao sóng gió đổ xô trong cuộc đời con, có những ngày buồn xen lẫn tháng ngày vui, và có những thất bại chen vào con đường thành công khiến con phải tạm dừng lại để suy nghĩ. Dù cuộc đời diễn ra thế nào đi chăng nữa thì con luôn chắc chắn rằng Trái tim Mẹ sẽ mãi bên con. Trái tim ấy sẽ dẫn dắt con bước từng bước trong đời. Con cám ơn Người ! Người Mẹ của con.