Jun 26, 2012

Tóm lược quá trình phát triển của Bin

Ngày 9/12/2011 (15/11/2011) Bin chào đời lúc 5:45 phút sáng.
Khi Bin được hơn 1 tuần tuổi thì nhà Ngoại xảy ra chuyện nên Bin phải dọn về nhà Nội tá túc.
Ở nhà Nội 2 tuần, Bin lại dọn về nhà Ngoại để tổ chức Đầy tháng.
Hơn 2 tháng, Bin đã có thể gọi "mẹ" mỗi khi khóc đòi bú.
3 tháng rưỡi, Bin bắt đầu lật nằm sấp và bắt đầu đòi ăn, bỏ luôn bình bú, chỉ chịu bú mẹ thôi.
Gần 4 tháng, Bin đã ăn cháo nghiền và ăn bột, đúc sữa.
5 tháng rưỡi, sau khi đi Vũng Tàu về, Bin bị nổi dị ứng. Rất là tội nghiệp.
6 tháng, Bin đã bắt đầu ê a "ba ba" "mum mum" "ma ma", và không quên gọi "mẹ", có thể ngồi nhưng chưa vững.
6 tháng rưỡi, mẹ bắt đầu cho Bin ăn thử váng sữa. Hy vọng Bin có thể lên ký tí xíu nữa.





Đến bây giờ mới biết ...

Thỉnh thoảng tôi vẫn ngẫu hứng kể với chồng về mẹ chồng của tôi, và tôi cảm thấy tốt nhất không nên nói. Những câu nói "vô tư và hồn nhiên" của mẹ chồng khiến tôi phải ái ngại. Mẹ chồng tôi vui ra mặt khi đứa cháu ngoại sắp chào đời trong tương lai. Và cái niềm vui đó tôi đã không cảm nhận được khi tôi lần đầu thai nghén, có lẽ mẹ chồng tôi cũng vui nhưng đối với con dâu thì niềm vui đó bà đem giấu trong lòng hay sao ?
Mẹ chồng tôi bảo: bé Vy có bầu mới sáng 6g nó đã đi xuống lục đồ ăn rồi, tội nghiệp chắc là đói lắm, cũng may hôm qua nấu sẵn nồi bò kho. Mới đó mà mẹ chồng tôi đã quên con dâu mình có bầu thế nào rồi sao ? 5-6 g sáng là tôi phải dậy tự nấu cơm sáng cơm trưa cho mình, nên có đói hay no cũng đâu có ai biết. Mà cũng đúng, con dâu thôi mà, một người dưng đến chung sống thì sao có thể hòa nhịp được, con dâu cũng chỉ là người dưng mà thôi. Ngày xưa thì mẹ chồng bảo để ra ngoài rồi dưỡng, chứ bồi bổ bên trong thì lại béo phì. Còn ngày nay, hết kêu uống sữa lại dặn dò tẩm bổ. Suy nghĩ của mẹ chồng tôi thay đổi đến ngạc nhiên. Ngày xưa, đi làm về là tôi đói run tay, nhưng vẫn ráng phụ cơm nước vì nhà chồng tôi có bao giờ nấu sớm đâu, ăn xong phải ráng dọn rửa xong xuôi thì mới dám lên tắm rửa ngủ nghỉ. Còn ngày nay, "con bầu bì thì nghỉ đi, đừng làm" "tội nghiệp, nó có bầu nhìn mệt mỏi quá". Ngày xưa chắc tôi là trâu bò không biết mệt nhỉ !
Đôi khi tôi nghĩ, nếu có một cơ hội để chọn lại, tôi sẽ đi hướng khác. Ngày xưa tôi suy nghĩ quá đơn giản, và cũng vì quá tin người nên bây giờ tôi luôn hối hận. Mẹ chồng, tôi đã đoán trước bà đối với tôi tốt chỉ để cho chồng tôi thấy. Khi có chồng tôi, bà nói khác, còn khi nói riêng với tôi, thì bà luôn muốn tôi làm theo những gì bà đã nói. Tôi đã thật sự làm theo chỉ dẫn của bà, để bây giờ mới thấy mình thật ngu dại. Người ta có coi mình ra gì đâu, vậy mà... Có khi tôi mãi suy nghĩ về cuộc đời mình rồi quên rằng tôi đang cần làm gì. Tôi thương chồng mình, nhưng tôi cảm thấy ghét vì chính chồng tôi đã đưa tôi vào ngõ cụt này.
Bây giờ chỉ có con trai là niềm an ủi duy nhất của tôi mà thôi.

Jun 25, 2012

Vẫn buồn...

Biết đến khi nào tôi mới thôi buồn phiền, biết đến khi nào tôi mới có được cuộc sống hạnh phúc và bình yên như tôi đã từng mong? Tôi đã từng mơ ước có một cuộc sống bình dị bên cạnh chồng và các con, nhưng nó thật xa vời. Ai cũng nghĩ tôi đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, có lẽ cả chồng tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng có ai hiểu được bên trong cái vỏ bọc đẹp đẽ đó lại là sự chịu đựng của tôi. Tôi đã sống như vậy và đã hoài nghi không biết đây có còn là tôi nữa không. Tôi đã học được cách nói dối để được yên ổn, đó là điều trước kia tôi chưa từng làm, ít nhất là đối với những người trong gia đình mình. Nếu như trước kia tôi nghĩ nói dối là một lỗi lầm không nên có, thì giờ đây, nói dối là cách tôi dùng để tránh phiền phức ngay trong căn nhà tôi ở. Không biết từ lúc nào, con trai bé bổng trở thành niềm vui và hạnh phúc duy nhất mà tôi cảm nhận được. Tôi luôn mong có được 1 đứa con gái, nhưng lại sợ cho tương lai của con, nếu giống như tôi bây giờ thì tôi không nên sinh con gái sẽ tốt hơn. Nếu như trước đây tôi luôn tin tưởng chồng mình, thì bây giờ, tôi luôn nghi ngờ sau mỗi lời anh ấy nói. Tôi đã bị sốc nhiều lần vì tin những gì chồng tôi nói. Nhiều lúc tôi ước gì mình có thể mang con trai đi thật xa, để sống lại những ngày vui vẻ hạnh phúc. Chồng tôi luôn nói tôi đối với anh là người quan trọng nhất. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn quan tâm điều đó là thật hay lại là một lời nói dối. Có lẽ tôi thích hợp sống cuộc đời độc thân cùng con trai. Nếu như ngày xưa, mỗi lần buồn tôi đều chia sẽ với chồng, thì giờ đây, tôi chẳng còn ai để bày tỏ. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết tôi đã và đang chịu đựng như thế nào. Tôi đã luôn chờ một cuộc cãi vả để có lí do rõ ràng cho sự ra đi của mình khỏi căn nhà đó, nhưng tôi chưa có cơ hội, hay là không tìm được cơ hội. Tôi đã thật sự hối hận vì một quyết định không chín chắc của mình. Và tôi không còn cơ hội để bắt đầu lại, hay tại tôi không có can đảm để bắt đầu lại.