Jun 25, 2012

Vẫn buồn...

Biết đến khi nào tôi mới thôi buồn phiền, biết đến khi nào tôi mới có được cuộc sống hạnh phúc và bình yên như tôi đã từng mong? Tôi đã từng mơ ước có một cuộc sống bình dị bên cạnh chồng và các con, nhưng nó thật xa vời. Ai cũng nghĩ tôi đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, có lẽ cả chồng tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng có ai hiểu được bên trong cái vỏ bọc đẹp đẽ đó lại là sự chịu đựng của tôi. Tôi đã sống như vậy và đã hoài nghi không biết đây có còn là tôi nữa không. Tôi đã học được cách nói dối để được yên ổn, đó là điều trước kia tôi chưa từng làm, ít nhất là đối với những người trong gia đình mình. Nếu như trước kia tôi nghĩ nói dối là một lỗi lầm không nên có, thì giờ đây, nói dối là cách tôi dùng để tránh phiền phức ngay trong căn nhà tôi ở. Không biết từ lúc nào, con trai bé bổng trở thành niềm vui và hạnh phúc duy nhất mà tôi cảm nhận được. Tôi luôn mong có được 1 đứa con gái, nhưng lại sợ cho tương lai của con, nếu giống như tôi bây giờ thì tôi không nên sinh con gái sẽ tốt hơn. Nếu như trước đây tôi luôn tin tưởng chồng mình, thì bây giờ, tôi luôn nghi ngờ sau mỗi lời anh ấy nói. Tôi đã bị sốc nhiều lần vì tin những gì chồng tôi nói. Nhiều lúc tôi ước gì mình có thể mang con trai đi thật xa, để sống lại những ngày vui vẻ hạnh phúc. Chồng tôi luôn nói tôi đối với anh là người quan trọng nhất. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn quan tâm điều đó là thật hay lại là một lời nói dối. Có lẽ tôi thích hợp sống cuộc đời độc thân cùng con trai. Nếu như ngày xưa, mỗi lần buồn tôi đều chia sẽ với chồng, thì giờ đây, tôi chẳng còn ai để bày tỏ. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết tôi đã và đang chịu đựng như thế nào. Tôi đã luôn chờ một cuộc cãi vả để có lí do rõ ràng cho sự ra đi của mình khỏi căn nhà đó, nhưng tôi chưa có cơ hội, hay là không tìm được cơ hội. Tôi đã thật sự hối hận vì một quyết định không chín chắc của mình. Và tôi không còn cơ hội để bắt đầu lại, hay tại tôi không có can đảm để bắt đầu lại.

No comments:

Post a Comment