Nov 11, 2011

Thêm ngày buồn ...

Bây giờ là 07:40
Thêm 1 tháng nữa là con gặp ba mẹ rồi. Bây giờ, buồn vui lẫn lộn trong tâm trí của mẹ. Vui vì con giờ đã lớn và vẫn khỏe mạnh, buồn vì mẹ sợ không đủ khả năng lo cho con. Cái đuôi nợ vẫn còn chạy sau lưng.
Ba và cậu út đang bận rộn cho tiệm net. Hai anh em mượn vốn của ông bà ngoại rồi bây giờ dồn tâm trí sức lực với hy vọng làm ăn khấm khá. Mẹ đã muốn ba bán chiếc xe để đỡ 1 đầu nợ. Khi nào làm có tiền thì mua lại xe, đâu có gì khó. Chứ bây giờ để xe nằm đó thì có ích gì đâu, chỉ thêm gánh nặng. Mẹ muốn mua nhiều thứ cho con, nhưng giờ mẹ không đủ tiền để mua, chỉ dám mua những thứ cần thiết nhất thôi.
Tối hôm qua, ba ngồi nói chuyện với bà nội về chuyện mẹ nghỉ sinh, ba muốn mẹ làm hết tháng 11 rồi nghỉ ở nhà dưỡng, bà nội thì muốn mẹ gần tới ngày sinh thì nghỉ, ba thì sợ con so sẽ sớm hơn ngày dự định, nhưng bà nội thì nói khi nào chuyển dạ thì biết. Những chuyện này mẹ hoàn toàn không có kinh nghiệm. Có lẽ mẹ sẽ hỏi ý kiến bà ngoại xem thế nào.
Sau khi nói xong chuyện nghỉ sinh, lại quay qua vấn đề tiền bạc, lần mua xe vừa rồi bị thiếu thốn tiền bạc, rồi ba đi mua linh kiện gì đó mượn tiền bà nội, bà nội ghi lại thành sổ, nhưng ba nói trừ tiền ăn còn nợ ra, thì ba hok còn nợ gì nữa, tiền chuyển hàng tháng cho ông nội ba cũng đã chuyển rồi, nhưng bà nội nói ba còn mượn thêm 500k mua linh kiện, ba thì nói linh kiện mua cho ông nội chứ hok phải cho ba. Rồi nói qua nói lại, mẹ ngồi gọt me ở nhà bếp nghe mà phát mệt. Mẹ định kêu ba xuống, có 500k cứ gật đầu cho xong, tranh cãi làm gì. Nhưng mẹ hiểu tính ba, ba phải nói rõ ràng mới chịu. Mẹ nghe bà nội nói với giọng bực bội, thôi có 500k coi như cho luôn, rồi đi xuống ngay chỗ mẹ cầm cây bút quẹt quẹt cuốn sổ, ba thì hok chịu, nói là hok có. Rồi lại nói qua nói lại. Cuối cùng thì ba nói: thôi mệt quá, trả thì trả. Mẹ cũng hok biết ba mượn bà nội lúc nào, nên chỉ im lặng nghe thôi. Mà cách bà nội tính toán cũng rất lộn xộn, nghe tùm lum chẳng có logic gì hết. Haiz, vậy là tháng này tuy hok trả tiền xe, nhưng tiền ăn tháng trước tiền ăn tháng này, tiền chuyển khoản cho ông nội, nợ lặt vặt tổng cộng cũng 6tr rồi. Mẹ chưa mua được đôi giày mới cho ba nữa. Lại nghèo tiền...
Thật tình mà nói, đều là cháu nên ông bà sẽ thương hết, nhưng cháu nội thì nên để bên nội lo, "con so về nhà mẹ" có lẽ là cái tục không thể bỏ được của phần lớn con người. Cháu ngoại có bao giờ lo lắng hay nghĩ ngợi gì cho ông bà ngoại đâu ? Bà ngoại và mẹ có cùng suy nghĩ, nên bà đã lãnh phần lo cho đứa cháu nội đầu tiên - bé My. Còn con, bà ngoại cũng sẽ nuôi trong những tháng đầu đời. Dù thế nào thì có lẽ mẹ cũng sẽ về nhà ngoại để có điều kiện tịnh dưỡng hoàn toàn. Vì con vì mẹ, đành phải phiền bà ngoại chăm sóc thôi. Sau này con phải trả nghĩa trả ơn cho ông bà ngoại thay cho mẹ. Ước mơ của một người mẹ là có được những đứa con ngoan, mẹ bây giờ cũng chỉ biết hy vọng vậy thôi, chẳng biết khi con lớn lên thì sẽ thế nào, có ngoan ngoãn đàng hoàng lịch thiệp hay không, điều đó vẫn còn xa vời lắm.
Con hãy cố gắng sống khỏe mạnh nhé. Ở trong bụng mẹ, con có khóc không nhỉ ? Chắc là con chưa biết khóc đâu, có biết cười không ? Cũng khó đoán nhỉ.

No comments:

Post a Comment