Apr 13, 2009

Lặng lẽ buồn

Giữa bầu trời đêm có ánh sao nào chợt tắt. Đám mây hững hờ mang bóng tối giăng ngang bầu trời. Và trong cái yên lặng đáng sợ, một cơn gió vô tình làm giá lạnh trái tim non.

Có cách nào để làm cho nỗi đau lắng dịu ? Biết phải làm gì để nước mắt ngừng rơi ?

Có phải hạnh phúc thật sự mong manh ? Dù là thế, em chỉ hy vọng nỗi buồn đừng tiếp nối để nỗi buồn không thể khống chế nụ cười, em mong dòng lệ hãy cạn khô để không còn bất chợt tuôn trào. Vì em không muốn để cuộc đời nhìn thấy em yếu đuối.


Có lúc em muốn mình mất trí để xóa nhòa những vết tích u buồn. Nhưng em lại không muốn quên đi những ký ức êm đềm hạnh phúc mà em đã có được. Em sẽ không bao giờ biết mình đang vui vẻ hạnh phúc nếu trong cuộc đời em chưa từng gặp buồn phiền. Nếu em chỉ gặp toàn là may mắn thì cả cuộc đời này em sẽ không thể nào trưởng thành được.

Dù cuộc đời không cho em hạnh phúc, thì em vẫn sẽ cố gắng tạo ra hạnh phúc cho riêng mình.



No comments:

Post a Comment