Sep 29, 2011

Chẳng biết làm gì

Bây giờ 10:30
Sang tháng 10 thì công ty ít sản xuất nên sẽ cho nghỉ thứ 6 và thứ 7, coi như mất 1 ngày lương rồi. Hic hic... Lương thì giảm, mà nợ thì vẫn còn đó. Mẹ chẳng biết phải làm gì nữa. Ông bà Ngoại muốn bán mảnh đất ruộng, không biết có kẹt tiền gì không? Bán thì cũng hơi tiếc, vì sau này không biết con cháu có ai mua nổi 1 mảnh đất như vậy không? Ba mẹ thì giờ nghèo rồi chẳng giúp đỡ được gì cả. Ba có ý muốn bán chiếc xe mà ông bà Ngoại đã cho mẹ, rồi lấy tiền đó đưa ông bà. Mẹ thấy ý kiến này cũng được, nhưng nếu bán đi rồi, thì mẹ chẳng còn tài sản nào ở đây cả, mà nếu ông bà biết được thì sẽ thế nào? Mẹ không biết. Thật sự mẹ muốn có được 1 cuộc sống riêng, không muốn lệ thuộc vào ai cả. Mẹ muốn thoải mái làm những gì mình thích, đến những nơi mình muốn mà không cần phải lo lắng. Nhưng điều đó có thể là quá xa vời. Sau này nếu con cưới vợ, con có thể ra riêng khi con muốn, chỉ cần các con luôn nhớ đến ba mẹ là được rồi. Mẹ không muốn các con phải sống như mẹ bây giờ. Khó chịu lắm, buồn lắm... Ông bà Ngoại lên thăm mẹ dù có muốn ở lại chơi cũng không được, mẹ muốn rủ bạn về chơi cũng hok xong.
Đến bây giờ mẹ chẳng dành dụm được gì cả, ngoại trừ con, nếu một lúc nào đó có đi khỏi nơi này, thì mẹ cũng chỉ có con thôi. Thật buồn phải không? Nhưng mình có cái đầu, có đôi tay thì chẳng sợ thiếu ăn. Mẹ hy vọng con lúc nào cũng mạnh khỏe, như vậy thì mẹ mới yên tâm làm việc kiếm tiền được. Bà ngoại mới mua thêm cho con mấy đôi vớ và giày. Không biết có đẹp không nhỉ ?
Tuần này tiệm bạc khai trương, mấy người trong công ty ai đi ngang cũng thắc mắc, tưởng bà nội của con tên Khánh Vy.
Thật tình đối với mẹ, tiệm bạc này chẳng có ý nghĩa gì cả, nên mẹ cũng hok quan tâm nó tên là gì. Thứ mà mẹ quan tâm là "gia đình nhỏ" của mình. Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé !

No comments:

Post a Comment