Sep 28, 2011

Một giấc mơ

Bây giờ là 07:47
Tối qua mẹ đã nằm mơ, trong mơ là nỗi buồn khi cậu út của con mất trong 1 tai nạn giao thông. Mẹ đã khóc rất nhiều, cả trong mơ và lúc tỉnh dậy. Mẹ đã mơ thấy quá khứ ngày xưa, và khóc rất nhiều khi cậu út không còn, mỗi lần cần đi đâu hok có ai chở đi thì hình ảnh cậu út lại hiện ra và mẹ lại khóc (trong mơ). Không hiểu sao mẹ lại có giấc mơ như vậy ? Lần đầu tiên mẹ mơ thấy là cảnh bà Nội của mẹ mất, lúc đó mẹ còn học trung học hay tiểu học gì đó đã lâu lắm rồi và mẹ cũng khóc nhiều lắm. Sau đó là nằm mơ thấy mẹ mất, mọi người chuẩn bị cái quan tài nhỏ xíu cho mẹ, còn mẹ thì đang nằm võng và trên mặt phủ 1 cái khăn tay màu trắng. Rồi bây giờ là cậu út. Thật là lạ phải không ? Có lẽ tâm trạng của mẹ đang lo lắng, bất an nên mới thế. Mẹ nghĩ vậy.
Dạo này con đạp nhiều hơn rồi, lại còn đạp mạnh nữa chứ. Mẹ luôn nghĩ, không biết khi sinh ra nhìn con như thế nào ? Mẹ tưởng tượng ra, mẹ nằm đó và con nằm kế đạp cựa quậy, chắc là con sẽ dễ thương lắm nhỉ, đứa bé nào cũng dễ thương mà, đâu chỉ riêng con của mẹ. Hi hi...
Thời gian gần đây, ba hết bận rộn chiếc xe, rồi lại tới làm bảng hiệu tiệm bạc của bà Nội của con. Xong lại quay lại làm xe, nhiều lúc xong việc cũng hơn 12g, vậy mà còn pha sữa rồi gọi mẹ dậy cho bằng được để uống sữa. Ba làm mẹ bực mình hết sức, đang ngủ ngon bị gọi dậy uống sữa, rồi sau đó là phải thức giấc để đi toilet. Hết ngủ yên luôn. Vậy nên sáng nào thức dậy mẹ cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Chủ nhật vừa rồi, mẹ ở lại đây và đi thăm ông Ngoại của ba cùng mọi người, trừ Ba và ông Nội phải ở nhà để làm bảng hiệu. Mỗi lần đi đâu cùng bên Nội mà hok có ba thì mẹ cảm thấy lạc lõng lắm. Mà cũng đúng như vậy thật. Tới quán O Trang, được đãi ăn cơm trưa, có món cá trê kho gừng ngon lắm. Ăn cơm xong thì có chuối tráng miệng nữa. Mẹ ngồi xa đồ ăn nhất nhưng cũng tranh thủ lấy được miếng cá kho. Haha... Ăn xong thì mẹ bế Subin, cô bé dễ thương lắm, nếu con sinh cuối năm thì coi như con bằng tuổi chị ấy đấy nhé. Chú Quốc của con thì khỏi nói, đi đâu cũng chỉ đòi chơi game, hok chơi trên máy Ipad thì cũng lấy Iphone của cô Vy chơi. Chẳng biết khi nào nó mới lớn được. Subin buồn ngủ và đói rồi nên mẹ phải trả lại cho mẹ cô bé. Rồi bà Nội kêu mẹ đi lòng vòng lượm mấy cái vỏ nắm chai mà người ta khui xong quăng dưới đất, đem về kê tủ kệ gì đó. Khách khứa ngồi đông mà chạy lại lượm từng cái nắp làm mẹ thấy ngại vô cùng. Nhưng cũng may lúc đó ông cậu Lý nhanh tay chạy đi lượm cho mẹ. Mẹ nhìn mà thấy tội quá. Nhưng cái thân bầu bì này mà lom khom lượm thì cũng chẳng ra làm sao. Bà dì Yến thì cứ bảo bà Nội mua chuối cho mẹ ăn, ăn chuối rất tốt. Mẹ cũng thích ăn chuối nhưng đều tự mẹ mua. Từ ngày dọn ra nhà mới, mẹ hok còn uống nước dừa, không còn mua chuối. Haiz... Rồi tiền ăn bánh bèo, bà Nội đưa tiền cho cô Vy thanh toán, rồi ai cũng biết cô Vy cho Subin 200k. Lúc đó tuy mẹ cảm thấy rất ngại, nhưng mẹ hok có tiền để mà cho đâu. Bé My mà mẹ còn hok có có tiền cho nó nói chi Subin. Từ ngày lấy chiếc xe về, mẹ luôn lo lắng, thậm chí mỗi lúc nghĩ tới việc con sắp chào đời là mẹ lại buồn và khóc. Mẹ sợ tới lúc đó hok đủ tiền lo cho con. Mỗi lúc bất chợt thấy mẹ khóc thì ba lại an ủi. Ba nói sẽ không bao giờ để con chịu thiệt thòi. Mẹ luôn muốn sống hòa mình với nhà chồng nhưng vẫn còn khoảng cách, hy vọng khi con chào đời, mẹ sẽ cảm thấy bớt trống vắng hơn. Con trai của mẹ phải sống mạnh mẽ để bảo vệ mẹ nhé !

No comments:

Post a Comment