Sep 1, 2011

Chuẩn bị nghỉ lễ

Bây giờ là 08:05, ngày mai là được nghỉ lễ rồi. Nghỉ được 3 ngày liền thì tha hồ ăn chơi. Haha... Ngày 30 mẹ đã chạy qua bệnh viện Mỹ phước để yêu cầu chích ngừa uốn ván. Cũng may là kịp giờ, 16g là người ta hok chích nữa, mẹ làm thủ tục xong thì ngay lúc bác sĩ xách túi định ra về, nhưng mẹ nhờ chích liền cho mẹ. Vì đến nay con đã lớn rồi, phải chích 2 mũi cách nhau 1 tháng và chích trước tháng thứ 8. Ở đây khám cũng được, thái độ cũng được, mà giá lại rẻ nữa. Mẹ khám + siêu âm trắng đen + chích ngừa chỉ có 100k thôi. Dạo này cái lưng đau quá, mỗi lần lỡ nằm ngữa là phải nhờ ba đẩy qua cho nằm nghiêng, vì mẹ không thể quay qua nổi. Mỗi lần ngồi, muốn đứng lên cũng khó (trừ khi ngồi trên ghế cao).
Chiều nay là mình về Long An chơi rồi. Cũng lâu chưa về, mà lần này về ba mẹ bị nghèo rồi, tháng này chi tiêu nhiều quá, vét tiền mua xe, mà vẫn còn nợ nhiều. Sau này con lớn lên ráng kiếm tiền trả nợ cho ba mẹ nha.. haha...
Hôm đi chích xong, mẹ khoe với ba là con nặng 600g rồi, ba cười rồi bảo mẹ trước mặt cô Vy đừng nhắc chuyện này nhiều, sợ nó buồn. Nhưng mẹ có bao giờ khoe chuyện con với ai trong nhà này đâu, mẹ chỉ kể cho ba và bà ngoại, và mấy người bạn trong nhóm của mẹ. Trong nhà này, mẹ cảm thấy kể chuyện con ra giống như chuyện thừa, chẳng đáng quan tâm, nên mẹ cũng chẳng thích kể lể. Ông bà nội cũng có vẻ lo cho con, nhưng chẳng bao giờ hỏi thăm kết quả khám. Có vẻ đối với bà nội, đứa bé đang được mong đợi kia quan trọng hơn. Bà nội đã nói với mẹ : pé Vy nó kể mà tội nghiệp, sao người ta muốn là có mà con muốn mà hok có. Vậy mà lúc trước nói không thích. Mẹ thì đi đâu cũng khoe muốn có con, muốn có sớm vì dù sao mẹ cũng hok thích đi chơi, mà cũng hok có nhiều tiền để đi đâu. Ở đời, được cái này thì mất cái khác, cô Vy có đủ giàu sang, bao nhiêu người mơ cũng hok mơ nổi. Mẹ thấy thường mấy nhà giàu hay bị hiếm muộn con cái lắm. Chắc là do cái nghiệp thôi.
Mỗi tối ba mẹ đều gọi con, mẹ thích đùa với con thôi, không biết con có cảm nhận được không. Tối nào mẹ cũng xoa xoa, đẩy đẩy chọc cho con đạp lại. Thấy vui vui nhỉ ! Con bây giờ đã lớn rồi, sau này mẹ sẽ bận tâm chăm sóc con mà chẳng có thời gian suy nghĩ tới ai nữa. Vậy cũng đỡ suy nghĩ đỡ buồn phiền. Mẹ hy vọng con sẽ đem lại niềm vui cho nhiều người, và đặc biệt là ba mẹ, con nhé !


No comments:

Post a Comment